– Đã đọc lại + sửa lại cũng như thêm thắt 1 chút hihi. Hôm bữa post là có 3600 từ thôi , bữa nay sửa , thêm mắm thêm muối cho nên dài gần 6000 từ lun á ^^! Chap cuối cho nên muốn nó đặc biệt hơn 1 chút hihi 😡
– Sr mọi người vì dạo này cứ post lung tung rồi sửa linh tinh như vậy 😛 . Nhưng dù sao cũng hy vọng là mọi người sẽ thích nó 😀
~ Chap 22 ~
Tại nhà của EunHyuk , cụ thể là trong phòng của SungMin.
KyuHyun bất tỉnh nằm mê man trên giường, những vết thương nơi đuôi mày cùng khóe môi đều đã được vệ sinh qua sạch sẽ. Khuôn mặt anh tuấn lại lần nữa quay trở về , tuy nhiên nơi gò má bị đánh trúng giờ phút này đã trở nên bầm tím. Vết rách ở nơi ổ bụng cũng đã được khâu lại 1 cách kĩ lưỡng và đẹp mắt.
Trên người vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi của KyuHyun, vừa về đến nhà đã lại lo lắng muốn được ở bên cạnh anh nhưng lại bị EunHyuk ngăn cản vì sợ SungMin sẽ làm bác sĩ không tập trung. DongHae 1 bên ra sức an ủi nhưng SungMin vẫn 1 mực không nghe , rốt cuộc cả 2 cũng đành bất lực mà để cho SungMin vào phòng sau khi bắt SungMin phải khoác thêm 1 chiếc quần short ngắn màu đen.
SungMin ngồi ở cạnh giường , 1 tay nắm lấy bàn tay của KyuHyun , cơ thể nửa nằm trên giường , nửa ngồi dưới đất. Mái đầu nghiêng nghiêng dựa vào tay anh mà thiếp đi lúc nào không hay biết .
KyuHyun cựa mình cục quậy. Mở mắt ra liền cảm nhận được từng trận ê ẩm khắp cơ thể truyền đến. Ngay cả cánh tay muốn cử động nhưng lại có cảm giác nặng trĩu, không muốn nghe lời .
Đánh ánh mắt nhìn đến nơi cánh tay đang bị nắm chặt lại thấy SungMin gương mặt đỏ ửng đang thiếp đi. Nơi hàng mi dày rậm cong cong vẫn còn vương vấn lại dấu vết của nước mắt. Những lọn tóc mái lòa xòa trước trán chọc vào mắt làm cậu khó chịu mà 2 hàng lông mi khẽ lay động 1 chút. Nhìn thấy cảnh tượng này , trong lòng KyuHyun lại cảm thấy như có những gợn nước nhỏ lăn tăn đang khuấy động tâm tình của mình.
KyuHyun nhẹ nhàng hết sức có thể để ngồi dậy, chậm rãi mà rút tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của SungMin , sau đó bước xuống giường , từ từ bế bổng cả cơ thể SungMin lên mà để đặt cậu nằm lên giường.
SungMin cảm thấy cả cơ thể bị nhấc bổng lên , nhẹ bẫng, lại cảm thấy được 1 hơi thở ấm nóng , nặng nề phà vào mặt mình, chớp mắt 1 cái liền tỉnh dậy.
Nhìn thấy gương mặt KyuHyun ở trước mắt, bất giác lại cảm thấy vui mừng nhưng bên cạnh đó lại có chút khẩn trương lo lắng mà nhìn anh.
Khi cả thân người sắp sửa được đặt xuống dưới giường , SungMin liền giãy dụa vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, khuôn miệng nhỏ nhắn lại không ngừng mấp máy.
– Anh đừng đi….đừng bỏ em lại mà….KyuHyun, ở lại với em đi , đừng đi nữa…có được không anh ?
KyuHyun bị SungMin đột ngột cử động, chạm vào vết thương nên bất giác khuôn mặt co rúm lại vì đau nhưng lại vẫn không vội vàng mà buông tay.
Cảm giác được SungMin nhỏ bé ở trong lòng ôm chặt lấy anh, lại luôn miệng năn nỉ anh đừng đi , đừng bỏ rơi cậu , trong lòng KyuHyun bất giác dâng lên 1 cảm xúc ấm áp yêu thương mà đã từ rất lâu rồi anh không cảm nhận được kể từ khi SungMin bỏ đi….cuối cùng thì bây giờ SungMin rốt cuộc cũng đã tha thứ cho anh.
Tâm trạng đột nhiên vì những lời nói từ khuôn miệng nhỏ xinh kia mà cảm thấy tốt lên không ít , quên cả việc vết thương bị chạm đang phát đau. KyuHyun đặt SungMin ngồi xuống trên giường, tách rời 2 tay cậu khỏi cổ mình sau đó tự động lại chậm rãi ngồi dựa vào đầu giường.
Ánh mắt chăm chú nhìn SungMin, cố gắng điều chỉnh bản thân, dùng ánh mắt thâm trầm sâu thẳm để nhìn cậu làm SungMin không thể đoán ra được trong đầu anh đang nghĩ gì. Sau đó, mái đầu nghiêng sang hướng khác mà chậm rãi lên tiếng .
– Lúc ở bên Macao , những lời em nói đã làm anh đau đến chết lòng đi rồi, bây giờ lại muốn anh ở bên em…có thể sao ? Em bây giờ thật sự là tài giỏi rồi ! Vừa có công việc tốt, vừa có chỗ đứng trong xã hội , lại được nhiều người yêu mến….không cần miễn cưỡng giữ lại 1 người chẳng còn gì như anh – trưng ra vẻ mặt lãnh đặm , KyuHyun chậm rãi nói ra từng tiếng , âm điệu chắc nịch khẳng định.
SungMin bị lời nói này của KyuHyun khiến cho đau lòng, lồng ngực trở nên nhức nhối nước mắt bất giác lại đong đầy 2 hốc mắt , những hạt nước như châu như ngọc lại lần nữa mà rơi xuống, đôi môi đỏ mọng lại mấp máy nói ra vài tiếng không rõ ràng .
– Anh đừng nói như vậy mà….em không cần những thứ đó..hức..em không cần mà…
Những lời này nói ra xem như là muốn trừng phạt cậu nhưng đến khi nhìn SungMin đau lòng mà khóc nức nở như thế, KyuHyun biết mình có phần hơi quá trớn, nhanh chóng cử động 1 chút liền ôm lấy cả cơ thể nhỏ nhắn của SungMin vào trong lòng.
SungMin tuy vậy vẫn cảm thấy thực sự rất buồn, không lẽ tất cả những gì cậu làm khiến anh cảm thấy cậu xấu xa đến như vậy hay sao ? Nước mắt theo nối buồn cứ thế mà rơi ra không ngớt.
Nước mắt rơi ra ngày càng nhiều hơn, càng tăng thêm sự chua xót trong lòng…1 giọt lại rớt trúng bờ vai trần đang ôm lấy cậu.
KyuHyun như vậy lại chậm rãi, dịu dàng mà hôn cậu , mỗi nụ hôn lại lau đi 1 giọt nước mắt…..
– SungMin….nhìn anh đi ! Nếu ở bên anh, lúc nào cũng khiến em khóc thương tâm đến vậy thì làm sao anh có đủ can đảm để ở lại bên em đây ? Nhìn em khóc, anh đau lòng đến không thể thở được nữa rồi…!
– Tất cả những thứ khác em đều không muốn…hức…em chỉ muốn được ở bên anh thôi…hức…! – SungMin tiếng nói nghèn nghẹn, đứt quãng vang lên.
– Nghe lời anh…đừng khóc nữa, được không ? – 1 tay đặt trên eo cậu , 1 tay lại áp lên trên má , KyuHyun ánh mắt tràn đầy yêu thương, ngắm nhìn SungMin ,chậm rãi mà lên tiếng – Anh không đáng là 1 thằng đàn ông khi mà trước đây….ngay cả tình yêu của mình cũng không dám thừa nhận….đã khiến em phải chịu nhiều uất ức đến như vậy. Từ nay về sau, anh muốn được bù đắp cho em , nước mắt của em hãy chỉ khóc khi em thấy hạnh phúc thôi nhé !
– Hức….anh là người xấu…lúc nào cũng khiến em phải khóc…hức…em ghét anh ! – Giọng nói nho nhỏ khàn khàn vang lên , mặc dù ngoài miệng là nói ghét anh , nhưng bên trong thâm tâm lại tha thiết muốn được ôm hôn anh thật lâu , thật sâu cho thỏa mãn những ngày dài mà cậu đã mong mỏi ,đợi chờ , hy vọng anh sẽ đến tìm mình.
Ông trời cũng không phụ lòng người tốt,
ngày mà cậu mong chờ cuối cùng cũng đã chờ được !
– Anh xin lỗi ! Anh chỉ muốn phạt em 1 chút ,không ngờ lại thành ra như vậy. Em cũng thực là thích khóc đi ! – Khóe miệng cười tươi 1 cái , không ngờ vết thương nơi khóe môi lại nhói đau , KyuHyun tự nhiên lại phát ra 1 tiếng kêu đau – Ai…!
Khẩn trương ôm ấp lấy khuôn mặt anh, chậm rãi mà nâng lên để quan sát , SungMin chăm chú mà nhìn vào vết thương nơi khóe miệng KyuHyun, ánh mắt đem theo vẻ xót xa mà lên tiếng quan tâm
– Anh có….đau lắm không ?
– Chỉ 1 chút thôi , có em ở bên ,anh chẳng còn biết đau là gì nữa – KyuHyun nụ cười nhẹ nhàng như có như không mà lên tiếng nói .
– Anh không thấy đau…nhưng em đau lắm…. ! – chớp chớp hàng mi cong của mình, 1 giọt nước mắt lại tràn khỏi bờ mi. SungMin cố gắng để bản thân không khóc nữa, tuy nhiên lại không dấu đi được vẻ lo lắng cùng đau lòng đang ẩn hiện nơi đáy mắt.
– Anh mới là người bị thương, sao em lại thấy đau ? – đưa tay lau đi giọt nước mắt ấm nóng nơi bờ má bầu bĩnh của cậu, KyuHyun có chút hơi ngạc nhiên mà lên tiếng hỏi lại.
Khẽ cúi thấp mái đầu, SungMin giọng nói như chú mèo nhỏ mà vang lên.
– Anh vì em nên mới bị người ta đánh….chỗ này….thực xót xa lắm – bàn tay chậm rãi cầm tay anh đặt lên phía ngực trái, SungMin đau lòng mà đối diện nhìn anh.
Nắm nhẹ lấy đôi bàn tay thon nhỏ của cậu đưa lên miệng mà đặt lên những ngón tay thon nhỏ 1 nụ hôn , KyuHyun giọng nói trầm khàn lại vang lên.
– Em cũng đã từng vì anh mà bị SeoHyun làm tổn thương….lúc đó em chắc hẳn là còn đau hơn anh gấp nhiều lần…em không cần vì anh mà đau lòng nữa !
Lắc lắc mái tóc qua lại , SungMin lên tiếng mà phủ định lại lời nói của anh.
Khi đó quả thực là cơ thể cậu bị SeoHyun hành hạ cho đau đến phát khóc, nhưng như vậy nào có là gì so với trái tim đã bị KyuHyun làm tổn thương đến không thể khóc được nữa.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều là vì anh mà bị thương tổn….anh cũng là vì cậu mà bị thương thành ra thế này.
Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần anh không lạnh lùng xa cách cậu, không xua đuổi cậu như vậy cũng sẽ không còn cảm thấy đau nữa.
2 tay ôm lấy khuôn mặt anh…chăm chú mà quan sát từng chi tiết trên đó, ngón tay cái không ngừng ve vuốt vết thương nơi khóe môi anh rồi sau đó lại chậm rãi tiến đến, nhẹ nhàng đặt lên vết thương 1 nụ hôn nhẹ.
Cảm thấy vẫn chưa đủ , SungMin lại rụt rè dùng đầu lưỡi của mình mà liếm qua vết thương, không ngờ KyuHyun lại chỉ chuyển động 1 chút liền bắt được cái lưỡi nhỏ của cậu.
Say sưa trong nụ hôn nhẹ nhàng mà nồng nàn yêu thương, 2 tay vòng quanh cổ KyuHyun, SungMin 2 mắt nhắm nghiền mà để mặc anh dẫn dắt , cả cơ thể như lâng lâng từ từ chuyển động mà tiến gần đến….ngồi xuống trên cơ thể đang nửa ngồi nửa nằm của KyuHyun.
“A” lên 1 tiếng, KyuHyun tách rời khỏi đôi môi đang ướt đẫm , đỏ mọng của SungMin. 2 hàng chân mày chau lại , bàn tay lại ôm lấy bụng nhăn nhó. SungMin cơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, lo lắng không thôi mà nhìn anh…..trong chốc lát sực nhớ ra là KyuHyun đang bị thương, xấu hổ cùng ngượng ngùng mà rời khỏi cơ thể anh.
– Em xin lỗi…..- SungMin lí nhí lên tiếng nói – anh có đau lắm không ?
– Anh không sao , là lỗi của anh , em không cần xin lỗi đâu – đưa tay kéo SungMin tựa vào lòng mình, KyuHyun quan sát SungMin rồi nở nụ cười nhẹ. Những lúc SungMin lúng túng như vậy thực sự trông rất đáng yêu.
– Như vậy , sau này anh không được bỏ rơi em nữa, nếu không em sẽ đau lòng mà chết mất – Ở trong lòng KyuHyun, vùi mặt mình trên khuôn ngực anh, lại càng thêm ôm xiết vòng tay nhỏ, SungMin nũng nịu đáng yêu mà lên tiếng.
– Uhm, sau này lúc nào anh cũng sẽ ở bên em, sẽ kè kè đi theo em để không ai có cơ hội lại gần em được hết, em sẽ không còn cơ hội đi câu dẫn người khác nữa – KyuHyun tâm tình vui vẻ mà lên tiếng trêu chọc SungMin.
– Em không có…… – gương mặt thoáng đỏ ửng có chút tức giận , SungMin ngước lên nhìn chằm chằm KyuHyun mà lên tiếng. Bắt gặp nụ cười gian tà của anh ngay lập tức liền thẹn quá hóa giận , nắm tay vung lên đánh nhẹ vào trong ngực anh đầy hơn dỗi.
KyuHyun vui vẻ mỉm cười mà nắm lấy bàn tay nhỏ của SungMin ,chỉ sợ cậu sẽ lại vô ý mà làm chính mình bị đau mất.
Cả 2 đang rất vui vẻ mà cười đùa , lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, EunHyuk cùng với DongHae từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy SungMin cùng KyuHyun tâm tình rất thoải mái, cả 2 lại ngồi bên nhau rất thân mật , dường như là đã làm lành xong rồi.
EunHyuk không rõ là có đang tức giận hay không , im lặng đứng tại chỗ mà quan sát làm cho DongHae ở phía sau cũng hồi hộp mà không dám lên tiếng.
– Anh nhất định phải đối xử tốt với SungMin , nếu không….nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu…sẽ thuê 4 ả đê tiện như SeoHyun đến để tra tấn anh , sẽ để bọn họ hãm hiếp anh đến chết mới thôi .
Nhìn SungMin đã lâu không có vẻ tươi tắn tràn đầy sức sống như vậy , ở bên KyuHyun lại không ngừng cười đến rạng rỡ , EunHyuk biết cả 2 đều thực sự rất yêu nhau , nếu tiếp tục chia cắt họ…chỉ sợ bản thân sẽ không đủ tư cách tiếp tục ở bên cạnh SungMin nữa.
Trưng ra vẻ mặt miến cưỡng vì KyuHyun lúc trước đã làm SungMin đau lòng nên EunHyuk cố gắng làm ra vẻ dữ dằn mà đe dọa KyuHyun , nhưng trong lòng lại không ngừng thầm chúc phúc cho 2 người bọn họ.
Lời nói xong liền mạnh bạo mà bước đi ra ngoài, để lại DongHae với gương mặt ngơ ngác nhìn theo.
Dù sao cũng muốn xem qua KyuHyun đã tỉnh chưa nên nán lại chút ít, không ngờ KyuHyun không biết tốt xấu mà lên tiếng trêu đùa.
– EunHyuk thật có cá tính…. – bị EunHyuk hù cho 1 trận , KyuHyun bây giờ mới lấy lại được bình tĩnh , nhìn DongHae ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ lại có chút muốn trêu chọc. – sau này không biết ai sẽ ở trên đây ? DongHae à , tôi nghĩ với tính cách của EunHyuk như vậy anh chắc chắn sẽ bị đè mất thôi.
DongHae trừng mắt mà nhìn KyuHyun như cảnh cáo, chưa kịp lên tiếng đã thấy EunHyuk đứng ở cửa 2 mắt mở to long lanh mà nhìn mình. Đôi mắt sáng rỡ như vừa phát hiện ra được điều gì đó vĩ đại lắm , sau đó quay người mà chậm rãi bước đi , trên miệng lại không ngừng lẩm bẩm
– Sau này mình sẽ ở trên, nhất định sẽ ở trên.
DongHae khóc không ra nước mắt quay lại nhìn KyuHyun đầy hận ý. SungMin ở 1 bên cũng cảm thấy ngượng ngùng không ít.
Đợi đến khi DongHae chạy theo EunHyuk mới quay qua nhắm thẳng ngực anh mà cắn xuống cái điểm hồng nhỏ nhô ra ở trên đó.
– A…em đừng có khiêu khích anh như vậy chứ ? Anh đang là bệnh nhân đó – KyuHyun làm bộ ra vẻ ai oán mà lên tiếng ca thán.
– Anh đúng là xấu xa đó, tại sao lại nói như vậy chứ, làm cho EunHyuk tưởng thật rồi ! – cái miệng nhỏ chu ra ,SungMin hờn dỗi mà nói.
– Ai biểu DongHae lúc trước dám hôn em, lại còn để anh nhìn thấy !
Nghe được lời này, trong lòng lại vang lên 1 tiếng động lớn, SungMin chớp chớp đôi mắt to của mình mà nhìn sang KyuHyun. Không lẽ là từ lúc đó anh đã bắt đầu quan tâm đến cậu cho nên mới trừng phạt cậu nặng như thế ?
– Lúc đó anh đã thích em rồi, phải không ? – SungMin 2 má hây hây hồng ,tò mò mà hỏi anh.
– Lúc đó…nhìn thấy vậy , có chút không thoải mái trong lòng ! – húng hắng ho , KyuHyun tựa như bị vẻ tò mò của SungMin khiến cho đỏ mặt.
SungMin không hiểu vì sao nghe được câu nói không hẳn là trả lời của KyuHyun lại mim cười 1 cách ngây ngốc , không ngừng lại được.
– Em đừng có cười như vậy nữa, khó coi muốn chết !
– Anh biết không , em vui lắm ! Như vậy có nghĩa là lúc đó anh đã mê mệt em rồi cho nên mới ghen như vậy đó .
Nhớ đến hành động lúc đó của mình đối với SungMin thô bạo như thế nào , vậy mà cậu cũng không hề trách mắng anh 1 tiếng, ngược lại còn vì lí do ghen tuông ngớ ngẩn đó mà cười đến rạng rỡ như vậy , KyuHyun cơ hồ trong lòng lại cảm thấy hối hận.
– Em không giận anh lúc đó đã hành động như vậy sao ? – mang theo vẻ nghiêm túc, chăm chú nhìn SunMin , KyuHyun lên tiếng hỏi.
– Không có giận. Lúc đó em chỉ nghĩ là anh chán ghét em cho nên mới muốn làm như vậy…có buồn qua 1 chút. Nhưng em lúc đó…lúc đó đã thích anh rồi !
Ngây thơ mà nói ra những điều trong lòng mình, SungMin lại 1 lần nữa đánh đổ đi tính cách cao ngạo bên trong con người anh.
SungMin của anh lúc nào cũng ngây thơ, tốt bụng như vậy , sau này nhất định phải biết giữ chặt lấy cậu , nếu không sẽ bị 1 DongHae thứ 2 ,thứ 3 cướp đi mất.
Ở bên nhau thêm 1 lúc lâu, EunHyuk đột nhiên lại xuất hiện, thông báo đã đến giờ cơm. SungMin lúc này mới bắt đầu xấu hổ mà đứng dậy rời khỏi người KyuHyun.
– Em đi thay áo trước đi, đừng mặc chiếc áo đó của anh nữa – KyuHyun dịu dàng mà lên tiếng . SungMin ở bên cạnh cũng “dạ” 1 tiếng rồi sau đó lon ton cầm lấy quần áo mà chạy nhanh ra khỏi phòng.
.
.
Ở trong phòng chờ đợi 1 lúc lâu mà vẫn chưa thấy SungMin quay trở lại , có chút nhớ cậu KyuHyun bước xuống giường, khập khiễng mà đi ra khỏi phòng.
Xuống đến bàn ăn chỉ thấy DongHae mặc tạp dề in hình chú khỉ nhỏ đang cặm cụi chuẩn bị mọi thứ , tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của SungMin ở đâu.
Hỏi DongHae 1 chút mới biết SungMin từ nãy đến giờ ở trong phòng tắm vẫn chưa ra khỏi .
Lê từng bước mà tiến đến trước cửa phòng tắm. KyuHyun chậm rãi mở cửa rồi bước vào bên trong. SungMin ở trong bồn tắm vẫn không hề hay biết , say sưa chăm chú với công việc đang làm.
Ngồi xuống trên thành bồn tắm, nhỏ giọng mà cất tiếng thu hút sự chú ý của cậu. SungMin giật mình mà quay đầu nhìn đến KyuHyun đang ngồi ngay trước mặt.
2 vành mắt đỏ hồng, bờ ngực cũng bị SungMin làm cho đỏ ửng lên , KyuHyun hoảng hốt, lo lắng mà lên tiếng tra hỏi.
– SungMin ,em sao vậy ? sao lại thành ra như thế này ?
Vội vàng che đi bờ ngực trắng nõn nay đã đỏ ửng, SungMin lắc lắc mái đầu không trả lời.
KyuHyun khó hiểu liền nắm lấy cánh tay SungMin muốn cậu đối diện với mình. Kéo 2 cánh tay đang che che giấu giấu của cậu ra. Đến khi hiểu ra được vấn đề, thật muốn mắng con người đáng yêu trước mặt 1 trận cho hả giận.
– Em là vì cái này sao ? – KyuHyun làm ra vẻ nghiêm trọng mà hỏi làm SungMin cơ thể khẽ run rẩy.
– Em làm cách nào cũng không thể làm nó biến mất được – SungMin giọng nói nghèn nghẹn , mếu máo mà cất tiếng.
– Vậy…..- úp úp mở mở hài lòng khi khiến cho SungMin ánh mắt vừa lo lắng vừa mong chờ mà nhìn anh, KyuHyun mới tiếp tục nói hết câu – để anh giúp em.
Nói rồi liền cúi xuống ngậm lấy nụ hoa hồng nhỏ ở phía trước ngực cậu.
Là vì trên đó không biết từ bao giờ đã lưu lại 1 dấu hôn không rõ là của ai cho nên SungMin mới ở suốt trong phòng tắm mà không chịu ra. Nhìn thấy bờ ngực non mềm của cậu đỏ ửng lên vì bị dày vò, KyuHyun không kiềm được mà muốn yêu thương ,trân trọng cậu.
– A – Khẽ rên lên 1 tiếng, SungMin 2 má đỏ ửng ,cả cơ thể bừng bừng mà cảm nhận chiếc lưỡi ma mãnh của KyuHyun đang khuấy đảo vòng quanh vòm ngực cậu.
Ưỡn ngực để có thể cảm nhận anh được nhiều hơn, 2 tay luồn vào trong tóc anh , KyuHyun cũng chiều lòng SungMin mà dây dưa mãi không dứt…….cuối cùng lại thành ra cả 2 đều ngã nhào vào trong bồn tắm.
– Bây giờ nó là của anh , em không được tự làm đau mình nữa , biết không ?
– Dạ !
Cả 2 nhìn nhau rồi bật cười. SungMin sau đó ngay lập tức đứng dậy , mặc quần áo vào tươm tất rồi chạy ra khỏi phòng tắm. Rất nhanh sau đó liền chạy vào với 1 bộ quần áo ở trên tay.
– Anh nhanh thay đồ đi , anh đang bị thương nên không được ở trong nước lâu ! Bộ đồ này là em mượn của anh DongHae , chắc là sẽ vừa đó , anh mau ra khỏi bồn tắm đi !
.
.
EunHyuk từ lúc nãy tâm tình vui vẻ nên chạy đi mua thêm 1 chút đồ dùng. SungMin cùng KyuHyun vừa mới làm lành cho nên cả 2 không muốn làm phiền đến bọ họ , cuối cùng chỉ còn lại DongHae 1 mình chiến đấu với 1 đống đồ ăn.
KyuHyun sau khi mặc quần áo của DongHae xong lúc này đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn. SungMin lại lon ton vào trong bếp mà phụ DongHae chuẩn bị bữa tối.
Đang ngây ngốc nhìn 2 người DongHae cùng SungMin thân mật chạm tay nhau khi với lấy đồ ăn , KyuHyun cơ hồ có chút không hài lòng…..
– Em về rồi đây…! – EunHyuk vừa về đến nhà ,chạy vội đến bên bàn ăn , choàng vai hôn đánh chụt 1 cái vào má của KyuHyun. Đến khi DongHae cùng SungMin ở trong bếp nghe thấy tiếng cậu liền quay người lại…….chứng kiến 1 cảnh này cả 2 liền im lặng không nói thêm bất kì 1 lời nào. Vẻ mặt thâm trầm sau đó quay trở lại với công việc dang dở của mình.
Tối đó , bữa tối vẫn tiếp tục diễn ra. Bàn ăn chỉ có 4 người nhưng dường như lại bị phân chia ra làm 2 chiến tuyến : SungMin cùng DongHae vui vẻ mà ăn không ít , EunHyuk cùng KyuHyun lại chỉ ngồi 1 chỗ , vẻ mặt khó coi mà nhìn 2 người bọn họ.
1 bên DongHae cùng SungMin vui vẻ cười nói mà gắp thức ăn cho nhau , 1 bên EunHyuk cùng KyuHyun gương mặt bí xị quan sát 2 người còn lại vui vẻ mà ăn đến ngon miệng.
Bản thân thật muốn lên tiếng minh oan nhưng miệng vừa mở ra liền bị SungMin lên tiếng chặn ngang….
– Anh không ăn sao , anh DongHae nấu ăn thiệt là ngon đó ! – SungMin làm ra vẻ như không có chuyện gì, vui vẻ hưng phấn mà lên tiếng nói.
.
.
Bữa ăn có phần căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc , vì KyuHyun bị thương cho nên SungMin đương nhiên sẽ là người dìu anh về phòng. DongHae cũng rất nhanh bị EunHyuk nắm tay mà kéo vào trong phòng mình.
Tại phòng của EunHyuk , DongHae ngồi trên ghế , ánh mắt chăm chú dán chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu như chờ đợi được nghe cậu nói.
Bị ánh mắt của DongHae làm cho bối rối , lời đến miệng lại không biết nên nói ra từ đâu, 2 bàn tay vô thức mà giáy vò những ngón tay trắng nõn.
– Nếu em không có gì để nói với anh , vậy anh về đây ! – DongHae lạnh nhạt mà lên tiếng , xoay người đứng dậy toan bước ra khỏi phòng làm cho EunHyuk ở phía trước hốt hoảng bật nhanh dậy chạy đến mà ôm chặt lấy anh từ sau lưng.
-……. – vòng tay ôm chặt lấy DongHae không muốn để anh rời đi , nhưng vẫn như cũ mà không thốt lên 1 lời nào.
DongHae cũng rất kiên nhẫn đứng im 1 chỗ để chờ nghe cậu lên tiếng.
– Em….em…bộ đồ mà KyuHyun mặc là của anh….cho nên em tưởng đó là anh nên…nên mới làm vậy. Anh đừng giận em nữa nha ? Em không phải là cố ý hôn KyuHyun đâu !
– Em còn dám nhắc tới !!!! – Lời nói phát ra mang theo chút giận dữ , nhưng khi cảm giác cơ thể EunHyuk co lại, vòng tay cũng buông lỏng vì giật mình bởi câu nói của mình, DongHae cũng nhanh chóng mà thu nhỏ lại âm điệu của mình – Lần sau không được tùy hứng như vậy trước mặt nhiều người nữa, chỉ được phép như vậy khi ở bên anh thôi , nhớ không ?
– Hôm nay anh đừng về có được không ? Ngủ lại ở đây…..nha ? – EunHyuk vùi mình vào lưng anh mà nhỏ giọng nói .
Mở lớn 2 mắt để khẳng định lại xem những gì mình vừa nghe là thật, DongHae xoay người lại nhìn EunHyuk 2 má đang nóng ran đỏ ửng cúi đầu đối diện với mình.
– Em nói gì anh nghe không được rõ lắm ? – DongHae căng thẳng lên tiếng hỏi lại.
– Em muốn…..em muốn…anh ôm em ngủ ! – lời nói lắp bắp mà phát ra , EunHyuk càng lúc càng cúi thấp đầu xuống không dám nhìn thẳng DongHae.
DongHae nghe xong liền suy nghĩ có nên cám ơn KyuHyun 1 câu hay không . Dù sao cũng nhờ hắn mà DongHae anh mới được ngủ lại đây , lại còn được nghe chính miệng EunHyuk nói ra nữa chứ .
– Vậy…hôm nay anh được ngủ lại sao ?
Gật gật cái đầu nhỏ, lại vô tình đụng trúng cằm của DongHae làm phát ra âm thanh “bốp” 1 cái , EunHyuk bị đau đến ứa nước mắt , 2 tay ôm lấy đầu mà không dám phát ra tiếng.
DongHae bật cười không thành tiếng ,nhanh chóng ôm ôm lấy cơ thể nhỏ gầy của cậu vào lòng, rồi hôn lên mái tóc chỗ bị đau của EunHyuk như muốn dỗ dành mà vỗ về cậu.
.
.
Trong phòng của SungMin.
KyuHyun ngồi trên giường , ánh mắt vô vọng mà nhìn SungMin đang im lặng nằm quay lưng về phía mình. Kể từ lúc trở về phòng đến giờ , SungMin tuyệt nhiên không nói với anh bất cứ 1 cậu nào.
– SungMin……! – kéo dài giọng nói làm ra vẻ đáng thương, KyuHyun chăm chú mà nhìn vào tấm lưng vấn không chút động tĩnh của cậu.
-…………..- không có động tĩnh gì phát ra , SungMin 2 mắt nhắm lại làm như không nghe thấy.
Bản thân dù sao cũng là người bị hại ,vậy mà cũng vẫn bị SungMin không chú ý đến. KyuHyun bản thân cảm thấy có nên sau khi khỏe lại sẽ phạt SungMin 1 trận cho ra trò. Nhưng trước mắt vẫn là phải dỗ dành SungMin đang giân trước mặt đã.
Nằm xuống bên cạnh , cánh tay vòng qua ôm lấy cơ thể cậu , KyuHyun mặt dày ôm chặt SungMin vào trong lòng mặc kệ sau đó sẽ là như thế nào. Nhìn SungMin làm lơ mình như vậy, KyuHyun cảm giác có chút bức bối , không cam tâm.
Giãy dụa 1 chút muốn thoát khỏi vòng tay anh , không ngờ lại nghe được tiếng “a” khe khẽ của KyuHyun vang lên.
– Anh có sao không ? em xin lỗi ! – Vối vàng bật người dậy , SungMin quay người đối diện với KyuHyun khuôn mặt đang co rúm vì đau.
– Đừng giận anh nữa, được không…anh cũng không phải là người chủ động mà ! – Vẻ mặt đáng thương cùng ngữ khí kéo dà , KyuHyun thật biết cách trưng ra cái bộ dạng khiến cho con người ta mềm lòng.
– Anh không có chủ động , nhưng anh cũng không có phản kháng lại mà…như vậy có nghĩa là anh cũng thích khi được Hyukie hôn ! – SungMin gương mặt xụ xuống , cái miệng nhỏ hờn dỗi chu ra , thập phần đáng yêu nhưng lại mang theo vẻ sầu muộn.
– Đời này đã định là anh chỉ có 1 mình em thôi, trái tim này sẽ không tiếp nhận thêm bất kì ai nữa….- KyuHyun miệng lưới dẻo quẹo mà nói làm cho SungMin cũng có phần hơi mủi lòng.
– Nhưng….nhưng…..-SungMin ấp úng , mặc dù đang là người chủ động gây chiến, nhưng lại chẳng tìm ra thêm lí do nào để bắt bẻ KyuHyun cả.
– Em đừng giận anh nữa, anh sẽ tặng em 1 món quà , được không ?
– Quà gì chứ , em không cần cái gì hết….chỉ cần anh là đủ rồi – lời nói ra xong lại đưa tay lên giữ lấy miệng mình.
KyuHyun mỉm cười, từ trong túi quần lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ đưa cho SungMin.
Khó hiểu nhìn anh , lại thấy KyuHyun gật đầu , SungMin không hiểu sao cảm giác lúc này lại hồi hộp đến như vậy.
Cầm lấy chiếc hộp được bọc nhưng màu đen rất sang trọng, 2 mắt long lanh mà nhìn không dứt ra được , bàn tay run run mà bật mở…..
2 mắt sau đó đột nhiên lại ngấn nước, SungMin không phát ra bất kì 1 tiếng động nào, chỉ lặng lẽ mà rơi nước mắt.
KyuHyun chậm rãi lấy trong hộp ra 1 chiếc nhẫn ,sau đó cầm lấy tay SungMin mà đeo vào cho cậu, khuôn miệng cũng rất tự tự nhiên mà nói ra 1 câu
– SungMin, đồng ý làm vợ anh nhé !
Nước mắt tràn ra khỏi khóe mi ,2 má ửng hồng SungMin ngước mắt đối diện nhìn anh.
Nhìn thây gương mặt anh đang ấm áp nở nụ cười, ánh mắt đong đầy yêu thương mà nhìn mình, SungMin chậm rãi lại gần ôm chầm lấy KyuHyun , cố gắng không làm anh bị đau thêm nữa, sau đó ở trên vai anh mà nhẹ nhàng gật đầu.
– Hức….em đồng ý !
Bàn tay lên xuống nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng đang run lên của của cậu , sau đó lại chậm rãi mà nói
– Là anh không tốt, đã làm SungMin giận , anh xin lỗi, đừng khóc nữa nhé !
Lắc lắc mái đầu, SungMin sụt sịt cái mũi nhỏ đã chuyển sang màu cà chua của mình, cố gắng trấn tĩnh mà hỏi anh .
– Hôm đó…hôm đó em đã ném nó đi rồi….sao anh lại có được nó ?
– Lúc em bỏ đi ,chỉ còn mình anh ở đó…anh đã ở đó tìm hết 3 tiếng đồng hồ mới tìm thấy được…em cũng thật là nhẫn tâm đó, có biết lúc đó anh đau lòng đến thế nào không ? – đưa tay lau đi giọt nước vương trên má SungMin , KyuHyun cười mỉm mà nói với cậu.
– Em không có ! Lúc mọi người đã về hết , em cũng đã quay lại tìm ,nhưng mà không tìm thấy….vì nó mà em đã khóc suốt đêm đó. Nếu biết là anh giữ , em đã không thèm khóc nữa.
– Uhm…vậy bây giờ, em đã đồng ý làm vợ anh rồi, sau này nhất định không được bỏ mặc nó nữa, có biết chưa ? – KyuHyun đưa tay âu yếm chỉ nhẹ lên mũi SungMin , ánh mắt yêu thương nhìn cậu mà nói – Anh bây giờ…cũng không còn gì hết , cho nêm em chính là bấu vật của anh , sau này không được bỏ rơi anh nữa – dụi dụi đầu vào hõm cổ cậu , KyuHyun ra chiều như đang làm nũng.
Đột nhiên la lên “A” 1 tiếng, sau đó đỡ KyuHyun ngồi thẳng dậy, SungMin chạy nhanh khỏi giường đến bên ngăn bàn mà lấy ra 1 vật, sau đó như cũ mà quay trở lại ngồi bên cạnh KyuHyun.
Gương mặt rất nhanh đã mỉm cười vui vẻ trở lại , SungMin phấn khởi mà nhìn thẳng KyuHyun đang ngây ngô không hiểu gì trước mặt.
– Cái nà, là của anh đó ! – Mỉm cười hào hứng, SungMin ngồi 1 bên nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ của KyuHyun sau khi xem xong 1 vật này.
KyuHyun chậm chạp mà gỡ bỏ từng chiếc nơ nhỏ trên chiếc hộp màu hồng của SungMin…..đến khi nhìn thấy những giấy tờ, chứng từ bên trong đều là những gì mà anh đã chuyển sang cho cậu, liền ngẩn người mà đánh mắt nhìn lên SungMin.
– Sao em lại đưa cho anh, nó là của em mà ?
– Em không cần những thứ đó, em chỉ cần có anh là đủ rồi – Mỉm cười thật tươi , SungMin vui vẻ mà nhìn thẳng KyuHyun.
– Vậy , xem như anh làm công cho em rồi….aaaaa đẹp trai quá thiệt là khổ đi – KyuHyun mỉm cười trêu chọc SungMin ,sau đó lại nắm lấy tay cậu mà lên tiếng nói – SungMin, sau khi anh khỏe lại , anh muốn đi hưởng tuần trăng mật 1 lần nữa.
– Nhưng…nhưng tới lúc đó , anh còn phải đi làm lại .
– Không sao , mọi chuyện ở công ty có ba lo hết rồi , anh muốn đi hưởng tuần trăng mật. Lần trước….anh chưa hưởng được mật ngọt gì hết ! Lần này đi , anh nhất định ngày nào cũng sẽ “yêu” em đến không thể xuống giường được mới thôi – KyuHyun gian tà 2 mắt cười híp lại thập phần sung sướng đối SungMin mà nói.
SungMin nghe những lời đầy ám muội của anh , thẹn quá hóa giận liền 1 tiếng la lớn khiến cho cả DongHae cùng EunHyuk ở phòng bên dù muốn dù không cũng phải lắng tai mà chịu trận.
– Jo KyuHyun , anh là tên xấu xaaaaaaa !!!!! Em ghét anh !!!!!!
________End________
– Bây giờ thì End thật rùi áh :”>
Written by Pi Hyun Seo